Tôi vừa hoàn thành một dự án thiết kế kéo dài hai tuần và tôi khá hài lòng với kết quả mặc dù tôi khá lo lắng khi bắt đầu. Tôi nói với em gái mình, “Chị đã lo rằng nó sẽ thất bại, rằng nó sẽ rất tệ.” Và em ấy nói, “Chị là một nghệ sĩ, Bé Béo [biệt danh mà gia đình tôi gọi tôi]. Làm sao mà nó tệ được? ” Và tôi tự cười một mình, tôi ước gì tôi tin vào bản thân mình nhiều như vậy!
Một trong những điều tôi học được là “Dám dở tệ”. Dự án này tôi không có nhiều kinh nghiệm về nó, và tôi đã nghĩ sẽ thuê người ta làm, nhưng rồi lại quyết định tự làm vì tôi muốn xem mình có làm được không. Có những lần tôi gọi cho em gái chỉ để kêu ca về việc nó trông xấu xí như thế nào, nhưng liền đó lại hỏi em ấy, “Nhưng nếu làm thế này thì sao? Em thấy cái đó có được không? Hay là như thế này… ” và rồi tôi quên bẵng đi “những thất bại” của mình, và vui chơi với những gì mình đang làm…
Trong ảnh là bàn ăn của tôi. Tôi đã nghĩ đến việc cắm một bình bông cho nó, nhưng chẳng biết sẽ dùng loại hoa nào. Vì vậy, tôi đi bộ đến cửa hàng hoa gần nhà và hỏi mua “thứ gì đó màu xanh lam, hoặc có thể là màu tím…” và rốt cuộc đem về nhánh hoa này. Tôi nghĩ trông nó cũng khá phù hợp đấy chứ. Đơn giản, nhưng thanh lịch, trong buổi sáng mùa đông lạnh. Và tôi nghĩ, những khoảnh khắc như thế này khiến cuộc sống trở nên thú vị biết bao.